Trên đường từ sân bay Don Muang (Thái Lan) về Airbnb, mình nhận được email báo về bình luận của một bạn trong bài viết trên trang blog này. Đọc những dòng của bạn, đột nhiên mình muốn viết tiếp.
Bạn nhắc mình rằng, đã 2 năm trôi qua kể từ bài blog ấy rồi. Hai năm rồi, nhanh thật. Chớp mắt một cái, mình đã tốt nghiệp Đại học, đã đi làm, và đã chuẩn bị đi học tiếp. Chớp mắt một cái, đã chừng đó thời gian trôi qua.
Đọc lại bài viết ấy, mình nhận ra, bản thân đã đi xa thật xa rồi. Hai năm qua, trải qua bao nhiêu lần break down vì áp lực, trải qua một đợi mild-depression, khóc nhiều, cười nhiều, bế tắc, mệt mỏi, lạc lối, cuối cùng mình cũng thanh thản (at peace) hơn rồi. Đi thực tập, rồi đi làm, thế giới của mình rộng mở hơn hẳn. Những con người trong đấy không còn gói gọn ở nơi trường lớp hay trong fandom nữa, mà đã là những anh chị “đã trưởng thành” nơi công ty, những người bạn gặp ngoài đường nhưng thân thật thân. Gặp nhiều người, nhiều câu chuyện khác nhau, thế giới của mình đã mở rộng hơn nhiều.
Mình hay đùa rằng, khi có khó khăn đến, mình không cảm thấy gấp gáp, vội vã giải quyết nó, không thấy mệt mỏi vì nó đến nữa, chính là lúc đó, mình đã trưởng thành. “Có qua sóng gió, mình mới lớn lên” là câu mình hay đùa. Có thể, mình đã chấp nhận nó, đã buông xuôi rồi; cũng có thể, mình đang ở đáy và chẳng thấy gì là khó khăn hơn cả. Nhưng mình chọn nhìn theo hướng đầu tiên.
Lâu rồi mình không viết nên nói chuyện hơi lan man, mong mọi người thông cảm (nếu vẫn còn ai đó đọc blog của mình).
Mình dạo này vẫn ổn, cười nhiều hơn, tính cách thay đổi nhiều, tư duy thay đổi nhiều. Mình có quen 1 người chị ở Đại học, trong chuyến đi vừa rồi, chị ấy bảo “Chưa bao giờ chị thấy Chi cười nhiều như vậy.” Khi nghe như vậy, mình mới nhận ra, “À, mình đã bước ra khỏi hố đen đó rồi”. Mình chọn cách suy nghĩ tích cực hơn, chọn việc tin rằng, dù có gì xảy ra, sóng gió cũng sẽ qua đi, mưa rồi cũng tạnh, trời sẽ lại sáng, mọi chuyện sẽ lại ổn thôi. Nghe hơi sến, nhưng nó thật. Đôi khi mình cũng có lúc buồn, hay bạn mình hay gọi là mình bị mood swing, nhưng rồi nó cũng qua đi, vì mình tin rồi mình sẽ vui thôi. Mình cảm thấy hài lòng với hiện tại, tuy nó vẫn là mớ bòng bong năm nào, nhưng mình tin, chỉ cần mình chịu bước tiếp, thì mình sẽ gỡ rối được.
Mình không còn quan tâm nhiều đến DBSK, Yunho, hay Bothnewyear nữa. Vẫn dõi theo, nhưng không nhiều như xưa. Mình cũng không còn tham gia các fansite như xưa nữa. Cuộc đời thay đổi nhiều thật nhiều.
Mình đã đi làm, và giờ lại thất nghiệp rồi. Sắp tới, mình sẽ đến một nơi xa thật xa, bắt đầu đi học như năm nào đó mình đã mơ ước. Chắc là, mình sẽ không viết blog này nữa. Bữa tiệc nào cũng sẽ tàn, quyển sách nào cũng sẽ kết thúc. Mình nghĩ là, chặng đường của mình với trang blog này sẽ dừng lại ở đây.
Mình dự tính rằng, khi cuộc đời mình sang chương mới, mình sẽ viết một blog mới, về chặng đường mình bước đi, về những bài học cuộc sống, về những điều mình đã trải qua. Nó sẽ không liên quan đến idol, không liên quan đến thế giới fandom nữa, mà sẽ liên quan đến mình nhiều hơn. Mình cũng không rõ là bản thân có đủ thời gian và công sức để trang blog ấy thành sự thật không, nhưng mình sẽ cố gắng.
Lời cuối mình muốn gửi đến mọi người rằng, hãy tin vào bản thân mỗi người. Chúng ta được sắp đặt được sinh ra trên đời này, thì ắt hẳn sẽ có một công việc, một nhiệm vụ gì đó cho chúng ta. Công việc của bạn có tầm thường thế nào, hãy luôn tin rằng nó luôn có một mục đích nào đó. Hãy tin vào năng lực bản thân, người khác làm được, bạn cũng sẽ làm được. Hãy không ngừng tò mò và tìm kiếm, luôn thử thách bản thân, vì có những cái chúng ta giỏi nhưng người khác lại không, và ngược lại. Hãy luôn mở rộng tấm lòng, vì thế giới này cần nhiều tình thương. Hãy luôn tin rằng, ngày mai mọi chuyện sẽ khác. Hãy luôn cố gắng, dù có gì đi chăng nữa. Trời đổ mưa, hãy tìm chỗ trú. Trời nắng gắt, hãy tìm bóng râm. Hãy luôn đón nhận, dù có gì đi nữa. Và hãy luôn cho đi, hãy luôn sẻ chia. Hãy chăm sóc bản thân thật nhiều, hãy yêu thương bản thân thật nhiều. Dù có gì xảy đến, hãy ích kỷ mà nghĩ đến bản thân trước, vì nếu bản thân chưa ổn, sao lo được cho người khác. Hãy luôn tìm kiếm điều tốt đẹp và tập trung vào nó, đừng để ý quá nhiều đến chuyện tiêu cực, vì mưa rồi cũng tạnh, đêm có tối mấy cũng phải nhường chỗ cho bình minh rạng rỡ. Và hãy luôn nhớ, bạn không cô đơn. Mỗi người chúng ta như một hòn đảo giữa đại dương, nhiều hòn đảo kết nối với nhau sẽ thành đất liền, dù sóng có to vẫn sẽ ở đó. Nếu ta cứ nhất quyển chỉ là hòn đảo, sóng vỗ về một thời gian cũng sẽ mòn.
The Journey Never Ends.
All the bestest love,
Chi